

Chen chúc giữa dòng người túa ra từ các lớp Anh ngữ dành cho người lớn của Trại Tỵ nạn Bataan, Quang chợt cảm thấy có một cán dù kéo tay chàng lại, và một giọng đàn bà vang lên:
-AT ở vùng nào mà cũng đi đường này? (AT là tên gọi của những trại viên có chút khả năng Anh ngữ, được tuyển chọn vào làm phụ giảng cho các giáo viên người Phi để giúp thông dịch lạí cho các học viên người Việt)
-Ơ, chào cô Loan, tôi ở vùng 2, phía bên này, còn Cô ở vùng nào?
-Dạ em ở vùng 4, ở cuối đường này. Nhà anh ở có đông không?
-Tôi chỉ có hai cha con, ở chung với một gia đình con lai có ba mẹ con.
-Rồi ai nấu cơm cho anh ăn?
-Cha con tôi tự nấu lấy, ăn uống qua loa thôi. À thôi, tôi quẹo đường này, xin chào cô, hôm khác gặp lại.
Rồi từ hôm đó, khi vô tình, lúc cố ý, mỗi khi tan lớp học, Quang và cô Loan chờ nhau để đi về cùng một lúc, câu chuyện trao đổi qua lại mỗi ngày một thân mật hơn, thông cảm hoàn cảnh của nhau.
Quang là một cựu Sĩ quan ngành an ninh, đi tù Cộng sản hơn bảy năm, về nhà sống không nổi dưới sự quản chế và kỳ thị khắc nghiêt của địa phương, nên đã tổ chức vượt biên, được ghe đánh cá người Phi cứu, đưa vào trại tỵ nạn Palawan, rồi được phái đoàn Mỹ chấp thuận cho tỵ nạn, nên được chuyển đến trại Bataan này để chờ ngày định cư. Còn Loan được gia đình bảo lãnh theo diện đoàn tụ, đi chung với gia đình người anh. Loan đã có gia đình, nhưng vì chồng không có hôn thú nên không được đi cùng. Đồng bệnh tương lân, kẻ xa vợ, người vắng chồng, hoàn cảnh giống nhau, nên dễ dàng thông cảm, càng ngày càng trở nên thân mật, khắn khít.
Một hôm, trên đường đi về, Loan chợt hỏi:
-Chiều nay Anh có bận gì không? Nếu không, Loan sẽ qua nhà cắt tóc cho Anh.
-Loan biết hớt tóc nữa sao?
-Không khéo lắm, nhưng Loan vẫn hớt cho những người chung quanh vùng.
-Nếu vậy thì xin nhờ Loan, nhưng tôi không có tiền trả công đâu nhé!
-Không tiền thì trả bằng…cái khác. Khoảng năm giờ, Loan ghé qua, Anh chờ nhá.
Chiều đến, khi Loan tìm đến nhà Quang thì gặp ngay bà mẹ có con lai, bà ta chặn hỏi:
-Cô tìm ai?
-Dạ em có hẹn với anh Quang. Anh ấy có nhà không chị?
-Ông ấy mới đi đâu rồi.
Vừa lúc đó, Quang từ trên gác bước xuống, nói vọng ra:
-Mời cô Loan vào nhà. Tôi đang đợi đây.
Sau đó, hai người mang ghế ra phía sau hiên nhà để hớt tóc trong sự tẽn tò của bà mẹ con lai. Bà ta nhìn theo hai người, trề môi nguýt một cái thật dài!
Ngày hôm sau, trên đường đi học về, Loan nói trong nước mắt:
-Sao anh để bà ấy mắng em, bà ấy là gì của anh?
-Mắng thế nào? Tôi có biết gì đâu!
-Bà ấy bảo em đừng đến đây nữa, Ông Quang đã có bồ rồi.
-Trời ơi, sao bà ấy dám nói thế, láo thật. Đúng là thứ đàn bà ...có con lai, để tôi hỏi lại, Loan đừng tin bà ấy. Nhưng thôi từ nay, Loan đừng đến nhà nữa, mình gặp nhau bên ngoài tiện hơn, đỡ phiền phức.
Kể từ hôm ấy, Quang và Loan hẹn nhau bên ngoài, khi thì ở quán cà phê, khi thì cùng nhau dạo quanh những khu công viên, nhà thờ quanh vùng. Một hôm, đi loanh quanh mãi, Loan chợt hỏi:
-Anh định đi đâu?
-Định tìm chỗ nào tôi tối, mình hôn nhau tí
-….!!!
Tới một chỗ vắng người, Loan buột miệng:
-Chỗ này được nè anh…
Nói xong, Loan chợt im bặt vì biết mình lỡ lời. Nàng thẹn thùng nói khẽ:
-Anh kỳ quá!
Nhưng Quang đã choàng qua vai, kéo nàng lại để hôn lên môi nàng một nụ hôn vội vàng nhưng đắm đuối. Sau này, những lúc đi bên nhau, Quang hay ngó trước ngó sau, kề tai Loan khẽ nói ”Chỗ này được nè em…” rồi hôn vội lên môi nàng. Loan xấu hổ đẩy chàng ra, đấm thùm thụp vào vai chàng cho đỡ ngượng.
Hôm nay thứ bảy, không phải đi học, cũng không có công tác cộng đồng, Quang sắp xếp cho đứa con đi chơi trên “núi Thánh Giá”, một địa điểm picnic cho dân địa phương, cùng với cặp vợ chồng trẻ ở nhà bên cạnh. Chàng có nguyên một ngày rỗi rảnh để đi chơi cùng với Loan. Buổi sáng, hai người đến quán cà phê ở vùng trên để ăn điểm tâm, xong họ kéo nhau lên tận vùng trên để tìm chỗ tắm suối, theo lời chỉ dẫn của người bạn. Đây là một con suối nhỏ, giống như một cái hồ cạn, có cây cầu treo bắt ngang, có lẽ dành cho dân địa phương đi vào trong rừng tìm trái cây, nhặt củi…Lần đầu tiên nhìn thấy Loan trong bộ áo tắm bó sát người, Quang không khỏi động lòng, còn Loan thì không được tự nhiên, nên thường tránh đi, ngâm mình dưới nước lần theo các gành đá ven bờ. Họ bơi vờn quanh nhau, và thường mắt trước mắt sau, trao đổi những nụ hôn lén lút, vội vàng. Đến trưa, khi nắng đã lên cao, bơi lội chán chê, hai người dìu nhau trèo lên bờ. Loan khoác vội chiếc áo ngoài, Quang đi tìm một nơi có bóng mát để nghỉ ngơi. Đến nơi, Quang loay hoay mắc chiếc võng mang theo trên hai nhánh cây gần đó, còn Loan bày ra một đĩa cơm nếp với gà quay, muối mè, hai người ăn uống thật vui vẻ, ngon lành. Ăn uống xong, Quang ngả mình trên võng, Loan đến ngồi bên cạnh, họ trao đổi với nhau những chuyện không đầu không đuôi, cùng nhau tận hưởng những giây phút thanh thản, tuyệt vời.
Đến xế chiều, hai người thu dọn mọi thứ để trở về trại, trên đườngvề, vì còn sớm, họ ghé vào một quán nước ở vườn xoài vùng 5 để giải khát. Đây là một quán cà phê được thiết kế rất đặc biệt, nằm sâu dưới một sườn đồi, người đi trên đường không nhìn thấy, chỉ bày loe hoe có mấy bộ bàn ghế, chắc chỉ dành cho các cặp tình nhân không thích chỗ đông người. Cô bán hàng người Phi mang ra một ly nước cam và một cốc cà phê màu đen, có in hàng chữ “Over the HILL, and on a roll” màu đỏ rất đẹp và thích hợp với hoàn cảnh của mình. Quang thích quá cứ trầm trồ chiếc cốc. Đến chiều, khi về đến nhà, Loan móc ra từ trong giỏ chiếc cốc cà phê dưới quán ban chiều trao cho Quang. Hỏi ra mới biết vì thấy Quang thích quá, nên cô đã kín đáo thương lượng với cô chủ quán để mua lại với giá gấp đôi! Quang cảm động vì thấy Loan đã có ý chiều chuộng những ý thích nho nhỏ của chàng, nên sau này khi đi Mỹ, chàng đã cẩn thận mang theo và dùng nó để uống cà phê mỗi sáng cho đến tận bây giờ, như một kỷ niệm ngọt ngào.
Thời gian thấm thoát, mới đấy mà đã gần hết khóa học. Các trại viên của “Cycle” sắp mãn khóa lần lượt đến các văn phòng của Cao Ủy để xin các loại giấy tờ chứng nhận, làm các thủ tục cần thiết để đi định cư. Cha con Quang vì giấy tờ đơn giản, và đã có người đồng đội cũ đã định cư ở Mỹ bảo lãnh, nên có tên trong chuyến đi sớm nhất. Còn Loan, phải chờ gia đình hoàn tất thủ tục đoàn tụ gia đình, nên phải chờ những chuyến sau, không biết đến chừng nào! Sắp đến ngày chia tay, những buổi hẹn hò thường xuyên hơn, quyến luyến thiết tha hơn. Họ không hứa hẹn gì với nhau, vì không ai biết cuộc sống tương lai sẽ ra sao trên xứ người, chỉ cầu chúc nhau những điều may mắn.
Đến ngày đi, Loan đưa cha con Quang ra tận xe bus, nước mắt ngắn dài. Ngồi trên xe, Quang đưa tay ra ngoài nắm lấy tay Loan siết chặt cho đến khi xe chạy, còn ngoái lại nhìn nhau, vẫy tay tiễn biệt, ngậm ngùi!
Ngày hôm sau, ngồi trên máy bay, Quang cảm thấy thật bồi hồi, vui buồn lẫn lộn. Vừa mất đi một tình cảm thân thương, tràn đầy kỷ niệm, vừa rộn ràng háo hức vì sắp đặt chân đến một đất nước tự do, hoàn toàn mới mẻ, không biết những hoàn cảnh nào, cơ hội nào sẽ chờ đợi mình trong những ngày trước mặt. Nhìn qua bên cạnh, thấy đứa con trai đang say mê lật từng trang tạp chí có in hình những thành phố Mỹ, Quang chợt cảm thấy lòng chùng xuống. Mình còn thật nhiều bổn phận đối với gia đình, với vợ con. Những tình cảm trăng hoa, bay bướm bên ngoài tuy có lãng mạn, ngọt ngào, nhưng sao bằng tình nghĩa vợ con sâu nặng, đằm thắm. Quang không bao giờ có ý định phản bội vợ con, nhưng tính tình chàng yếu đuối, hay cả nể, dễ động lòng. Những ngày đầu của cuộc hôn nhân, Quang đã long trọng nói với Vợ rằng “dầu anh có dăm ba cô bồ ở bên ngoài, nhưng cuối cùng Vợ kèo Con cột thì chỉ có mình em!”. Còn nhớ khi còn trong trại cải tạo, nằm kế bên một niên trưởng có nghiên cứu về “Tử vi đẩu số”, một hôm, ông ta cầm tay Quang mà phán “Cậu sinh ra trong một gia đình đạo đức, tánh tình trung hậu, nhưng số có sao Tham Lang, nên ứng mệnh “ĐÀO HOA CHI TỬ”…
Biết sao bây giờ!!!
THU VÂN
Theo lời kể của một người bạn
Tình đến…rồi đi!

MỤC LỤC
-Chúa có chọn Đức Giáo Hoàng không?
-Đức Giáo Hoàng Leo ‘là người lý tưởng để lãnh đạo Giáo Hội vào thời điểm này’
-Tư tưởng kinh tế của Karl Marx
-Tư tưởng kinh tế của Adam Smith
-Chỉ số Dow Jones, Nasdaq và S&P 500
-Tăng trưởng và phát triển kinh tế
-Tầm quan trọng của Tư tưởng và Hê thống kinh tế
-Bàn Về Thiết Hụt Ngân Sách Và Quốc Trái Hoa Kỳ.
-XÃ HỘI
-Judo - từ nhu thuật đến thể thao hiện đại
-Nhật ký của một linh hồn
-Những cách chửa trị dị thường nhất
-12 sự kiện mở đường thời Internet
-Tầm nhìn của một Thiên tài
-Làm thế nào để trở thành một Bác sĩ Y khoa?
-Làm sao để được khỏe mạnh
-Ngả lưng một thoáng bên đường
-Saigon niềm nhớ không tên-Góc kỷ niệm
-Người Mỹ khắc khổ
-Một sáng Chủ nhật
THƠ
Xem lại những bài đã đăng